pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh


Phan_3

Lâm Thiên Vũ thôi không nhìn trời đất quay đầu qua, cô bé này lại bày trò gì nữa đây, cá mười ăn mười có liên quan tới Hồ Dương Huy.

"Có chuyện gì vui sao?"

Dương Huy kéo ghế ngồi cạnh lớp trưởng.

Thạch Thảo háo hức có tin thú vị, tác giả ngôn tình nào ra sách mới hay là anh chàng đẹp trai nào lỡ rơi vào nấm mồ hôn nhân.

Lớp trưởng cũng háo hức không kém, tin từ miệng Đan Tâm nói ra không làm cho thế giới đảo lộn cũng khiến người ta chết nghẹn.

Đan Tâm hắng giọng, bắt đầu mở màng.

"Hôm qua ôm máy tính đọc được một tin rất hay, cũng có thể là tin dồn thất thiệt nhưng không có lửa làm sao có khói."

Thạch Thảo đen mặt, nói đại cho rồi còn bày đặt vòng vo tam quốc.

"Nói đi, tin gì, vòng vèo hoài."

Đan Tâm nhìn lướt qua Dương Huy đi vào trọng điểm.

"Các cậu có biết tập đoàn KN không?"

Tập đoàn KN, Dương Huy trầm tư không biết mới lạ đây là tập đoàn nhà hắn mà.

Lớp trưởng nhảy vào phô bày hiểu biết.

"Tập đoàn chứng khoáng, bất động sản lớn nhất Châu Á, đứng đầu là một lão gia gia trên sáu mươi tuổi tên Hồ Viễn Đông, lão gia gia này hơi bất hạnh. Được một đứa con trai không may mất sớm, con dâu sau đó không lâu cũng lên đường theo chồng, để lại một đứa con trai hình như bằng tuổi chúng ta không biết chui đi đâu rồi. Sao vậy, cậu đừng nói lão gia gia kia hồi xuân lấy về một cô hai mươi a."

Dương Huy đen mặt, nói bậy bạ hắn chẳng chui đi đâu cả, đang ngồi đây nghe ba người nói xấu ông nội hắn.

Lâm Thiên Vũ phụt cười giơ ngón cái. Trí tưởng tượng của Hùng lớp trưởng đủ viết thành tiểu thuyết rồi, tình yêu vĩ đại giữa một ông già trên sáu mươi và một cô nàng hai mươi.

Đan Tâm liếc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cười cái gì, trò vui vẫn còn ở phía trước.

"No, tin này liên quan tới kẻ không biết đã chui đi đâu."

Dương Huy hiếu kì, có liên quan tới hắn là chuyện gì nhỉ.

"Có người tung tin lên mạng nói người thừa kế tập đoàn KN có bệnh khó nói, có vấn đề về giới tính, còn có người đồng tính tự nhận người thừa kế kia có quan hệ mờ ám với nhau. Chủ tịch của KN không phải hơi bất hạnh mà vô cùng bất hạnh mới đúng. con trai, con dâu mất, có mỗi đứa cháu lại đồng tính. Ông ấy nên hồi xuân lấy về một cô hai mươi nhỡ đâu ông trời có mắt cho ông ấy một đứa con trai nối dõi tông đường thì sao."

Đan Tâm làm ra vẻ tiếc thương cho những mảnh đời bất hạnh, trong lòng thì cười hả hê, sung sướng bởi gương mặt đổi màu liên tục như tắc kè hoa của Dương Huy.

Thạch Thảo, lớp trưởng cùng gật đầu đồng tình, tin tức rất sốt dẻo, lão chủ tịch thật đáng thương.

Lâm Thiên Vũ buồn cười, có vài phần đồng tình với Dương Huy, Đan Tâm chỉnh người không nương tay chút nào, người đã mất cũng lôi lên sàng diễn.

Đương sự thì như thế nào, đơn nhiên tức giận đến mặt xám như tro tàn, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông người tung tin này lên mạng. Chuyện lớn như vậy sao hắn không biết, cố vớt vát lại chút danh dự cuối cùng.

"Đó có thể là tin đồn thất thiệt."

"Có lẽ, nhưng ai rảnh rỗi đi chọc phá người thừa kế KN, còn điên nhận mình là người đồng tính có quan hệ với cậu ta, chắc chắn cậu ta có vấn đề."

"Cậu đọc cái đó ở đâu?"

"Không biết, hôm qua đi lang thang trên đó vô tình đọc được, biết thế đã lưu lai trang đó đưa cho cậu đọc rồi."

Đan Tâm tiếc rẻ nhìn Dương Huy sắp bùng nổ tức giận, nhịn đi, tức giận là ma quỷ bùng nổ bây giờ chỉ có hại cho cậu.

"Mà sao mặt cậu xám ngắt vậy, có cần lên phòng y tế không?"

"Không cần, tớ ra ngoài hít thở mộ chút là được."

Dương Huy mang bộ mặt như ai thiếu nợ không trả ra ngoài. Thạch Thảo khó hiểu nhìn theo.

"Cậu ta làm sao thế nhỉ?"

Hùng lớp trưởng ngồi cạnh nhân cơ hội dìm hàng.

"Chắc cậu ta đống tình với người thừa kế KN, một gương mặt đẹp trai thì ra là đồng tính."

Đan Tâm cười rộ lên, Dương Huy chúc mừng cậu, mặt mũi cậu từ nay mất sạch.

Lâm Thiên Vũ gõ đầu Đan Tâm, đùa thật vui vẻ, nghịch ngơm như vây sau này có tên con trai nào dám yêu cô chứ.

"Đau."

Đan Tâm quắc mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cô đùa hắn cười rất vui vẻ mà, không biết ơn còn gõ đầu cô.

Thật ra chẳng có tin đồn người thừa kế KN bị đồng tính gì cả, cô tự viết kịch bản rồi tự diễn thôi. Lần sau cậu còn đi theo cô không rời, tôi thề sẽ cho cậu đeo mặt nạ đi học vì sợ người ta nhìn thấy mặt.

Thạch Thảo nhe Đan Tâm kêu đau, quay xuống quan tâm.

"Sao vậy?"

"Không sao, bị đụng vào góc bàn thôi."

Ở một góc khuất dưới chân cầu thang Dương Huy bực mình gọi điện thoại.(anh Huy nói tiếng Trung nha)

"Gỡ đống tin đồn trên mạng về tôi xuống."

"Tin đồn nào?"

"Đến bây giờ còn không biết tin đồn nào, tìm và gỡ xuống ngay. Mất mặt tôi là chuyện nhỏ ảnh hưởng tới KN là chuyện lớn, không xử lí được vụ tin đồn này thì mấy người nghỉ việc luôn đi."

Dương Huy bây giờ hệt như núi lửa sắp phun trào, dung nham đã lên tới cổ họng nhưng làm cách nào cũng không hể đi ra ngoài. Nghẹn ứ lại vừa bực mình vừa khó chịu. Trước giờ hắn chưa từng xuất hiện trước truyền thông, cũng không đắc tội với ai, kẻ nào đã tung tin đồn này còn để Đan Tâm đọc được. Để hắn biết được là ai kẻ đó đừng mong được yên ổn. Vẫn may Đan Tâm không biết hắn là người thừa kế KN, nếu không hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Chương 9

"Thiên Vũ, nếu bây giờ có kẻ chặng đường chúng ta anh sẽ làm gì?"

Gần tới 20-11, văn nghệ văn gừng choáng gần hết thời gian. Cô không tham gia nhưng hằng ngày vẫn có mặt để cổ vũ tinh thần cho Thảo mama. Bây giờ khoảng 6 giờ tối Đan Tâm cùng Lâm Thiên Vũ đi trên con đường vắng không một bóng người, lúc chiều chiếc xe đạp điện yêu quý đòi bãi công vào bệnh viện nghĩ ngơi vài ngày.

Câu hỏi đột ngột của Đan Tâm làm Lâm Thiên Vũ dừng bước, hắn có thể làm gì khi chỉ là một hồn ma không chạm vào được ai ngoài cô. Không chạm được đồng nghĩa với không đánh được, cô biết rõ mà còn hỏi hắn.

"Anh khỏi cần nghĩ nhiều hại não, nhìn xem."

Có ba anh chàng đang tiến về phía cô, trên môi là nụ cười vạn năm không đổi của các bậc yêu râu xanh. Lúc hỏi Lâm Thiên Vũ câu đó cô đã nhìn thấy ba người này rồi. Đêm tối trên đường vắng vẻ gặp mấy tình huống này không có gì là lạ, những lần trước cô giải quyết như thế nào thì hôm nay cứ thế mà làm. Nhìn tà áo dài trắng thướt tha, thục nữ mặc trên người và hồn ma đẹp trai đứng bên cạnh có chút ảo não, thế này phải nhẹ tay một chút.

Anh trọc đầu cao cao đi đến trước mặt cô, nụ cười dê xồm treo trên môi thật hợp thời, mở lời "tán tỉnh".

"Em gái đi đâu một mình buồn vậy nè, có cần anh đưa em về nhà không?"

Trong tình huống này các cô gái khác có thể phản ứng theo ba kiểu thường thấy nhất.

Thứ nhất: Mắng cho ông anh này một trận rồi bỏ đi nếu như ông anh này chỉ buông lời tán tỉnh mà không động tay động chân. Còn ngược lại thì cách tốt nhất là đập cho ông anh này một trận te tua, bò lê bò càng rồi oanh oanh liệt liệt bỏ đi trong chiến thắng nếu như bạn tự tin mình đánh nhau giỏi hơn ông anh này.

Thứ hai: Em là gái ngoan, nói vài lời rồi bỏ đi lòng thấp thỏm không yên. Và tùy vào loại người mà em gặp phải để quyết định xem em có thể thoát thân hay không.

Thứ ba: Dân chơi không sợ mưa rơi, anh đã có lời mời thì chúng ta cùng Let's go.

Còn Đan Tâm thì sẽ như thế nào, có thể là tổng hợp của ba cách trên.

Lâm Thiên Vũ lo lắng, nếu hắn là người nhất định ba tên này phải bó bột.........nhưng mà Đan Tâm rất bình tĩnh thì phải, còn có những hành động khiến hắn không hiểu gì cả. Cô bé này lại muốn bày trò gì nữa đây.

Đan Tâm không chút nao núng, nở nụ cười e lệ.

"Trên đường đi học về xe đạp em bị hư phải đi sửa, nhà cũng không còn xa không cần làm phiền ba anh đâu."

Anh đầu đinh đứng bên cạnh nói chen vào, nhìn cô em xinh đẹp trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

"Em nói gì lạ vậy ba anh tiện đường, tiện đường mà."

Đan Tâm nhìn về phía xa xa nơi đậu hai chiếc novor, tiện đường cái con khỉ, rõ ràng là ngược đường. Vân vê tà áo dài tỏ ra khó xử.

"Nhưng mà....."

Anh chàng cuối cùng, bề ngoài dễ nhìn nhất, lịch sự nhất mở miệng. Đan Tâm không cần hỏi cũng biết đây là chủ xị của hai ông anh còn lại. Thầm khinh bỉ, dân lưu manh giả danh trí thức.

"Dù sao cũng tiện đường, em là con gái đêm hôm đi một mình không tiện, để anh đưa em về ba mẹ ở nhà chờ lâu không thấy em về sẽ lo lắng."

Đan Tâm đắng đo một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

Ba anh chàng mừng như điên, cô em này dễ lừa thật.

Chỉ có thể dùng hai từ "hóa đá" để hình dung Lâm Thiên Vũ. Đan Tâm không phải là người dễ "dụ" thế này.

"Cô ngốc hay sao mà đi theo bọn họ."

Đan Tâm liếc xéo Lâm Thiên Vũ, im lặng bước theo ba người kia. Lúc đầu cô cũng định đánh nhanh rút gọn nhưng nhìn Lâm Thiên Vũ cô lại nổi hứng muốn đùa.

Anh đầu đinh ngồi lên xe anh trọc đầu, còn anh "trí thức" chờ cô ngồi lên xe, đợi mãi không thấy Đan Tâm lên xe, anh trí thức quay lại hỏi:

Chương 10

"Sao em không lên?"

"Nhà em ở hướng này mà, anh quay xe lại em sẽ lên."

Anh trọc đầu thấy không ổn nhảy vào phụ giúp đại ca.

"Trời hơi nóng, ở gần đây có quán bar chúng ta vào đó uống gì đã."

Đan Tâm suy nghĩ không biết mấy ông anh này có phải thiếu não hay không, tháng 11 nóng cái gì, có đầu anh nóng á. Lí do này cũng đem ra lừa người được.

Anh đầu đinh không đợi được nữa, chụp tay Đan Tâm muốn lôi lên xe, ai ngờ:

"Ai nha, anh làm em đau đó."

Giọng nói này đặc biệt làm ba anh chàng thấy ngứa tai, tiếng nói ngọt như mật, nũng nịu như mấy cô em đi nhảy ở vũ trường mà bọn họ hay lui tới. Chưa tới hai giây cô em này đã chuyển từ gái ngoan sang dân chơi sành điệu rồi.

Lâm Thiên Vũ hóa đá tập hai, lật mặt như lật sách, có năng khiếu làm diễn viên. Lúc đầu hắn còn thấy lo lắng còn bây giờ........ một chút cũng không, nhìn giống như cô đang lừa ba anh chàng này hơn là cô bị ba anh chàng này lừa.

Anh trí thức nói lời dễ nghe.

"Em lên đây đi, đi uống nước rồi về."

"Trời tối rồi em không đi đâu, ba anh thấy nóng thì cứ đi uống nước không cần để ý tới em, em tự về được rồi."

Nói xong Đan Tâm đi thẳng, không đùa nữa bây gờ muốn đánh thì cô cũng chiều. Nhìn mặt Lâm Thiên Vũ mà xem âm âm u u như có bão, hồn ma đẹp trai lúc nỗi giận sẽ như thế nào nhỉ? Cô cũng không muốn nếm thử, người thường ngày ôn hòa lúc nỗi bão là đáng sợ nhất.

Anh trọc đầu thấy tình hình đi lệch kế hoạch đuổi theo giữ tay cô lại, nụ cười khả ố.

"Em gái, ba anh nãy giờ nói với em tốn nước bọt như thế em cũng phải cho ba anh uống chút gì chứ, đâu thể dễ dàng bỏ đi được."

Đan Tâm nhìn móng vuốt của anh trọc đầu cầm cổ tay mình có chút ngứa mắt. Dễ dàng lật tay lại cầm lấy cổ tay anh đầu trọc. Yên tâm lực tay của cô "rất nhẹ", mười ba năm luyện karate lực tay của cô chỉ có thể làm trật tay, bong gân "chút xíu" thôi.

"A......"

Anh đầu trọc kêu lên đau đớn, cầm lấy cổ tay mà Đan Tâm mới buôn ra. Mẹ kiếp con bé này mảnh mai thế này mà lại biết võ, lực tay còn mạnh hơn cả hắn.

Anh đầu đinh nhìn đồng bọn bị đau nhảy ra tương trợ, thề sẽ đem cô em này ăn sạch sẽ.

Cô ghét nhất ánh mắt trần trụi của anh chàng này, chân nhất lên luồng qua háng anh đầu đinh dừng lạ ở nơi có "tiểu đệ đệ" với một lực "vừa phải". Anh đầu đinh ăn đau ở chỗ hiểm, ôm lấy "tiểu đệ đệ" nhảy tưng tưng.

Lâm Thiên Vũ đứng xem kịch cười đến nỗi hai mắt cũng nheo lại, cô bé này thì ra là chân nhân bất lộ tướng.

Chỉ còn anh chàng trí thức, đàn em ra trận thất bại thảm hại, thân làm đại ca mà đứng đó là không được đâu, nhìn khắp cơ thể của ông anh này nơi đó là đáng đánh nhất.

Ông anh trí thức trước khi ra trận không quên gửi thư khiêu chiến mang đầy tính nhân văn sâu sắc.

"Em gái làm hai người bạn của anh thành ra thế này, em đi không được rồi. Anh cũng không thể nhìn thấy bạn bị đánh mà khoanh tay đứng nhìn, nếu anh có lỡ tay làm em bị thương đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc."

Đan Tâm khinh bỉ, thương hoa tiếc ngọc cái khỉ gì, đánh thì đánh đại cho rồi còn làm ra vẻ ta đây bị ép buộc mà chắc gì anh đã động được vào sợi tóc của tôi mà thương với không thương.

Đan Tâm nhìn ông anh trí thức hùng hổ tiến lại gần, nhẹ nhàng phô diễn một cú đá xoay người đẹp mắt đầy tính thường thức mĩ thuật.

"Bốp...."

Anh trí thức lãnh ngay cú đá vào mặt, chiếc kính giả cận trên mặt rơi xuống vỡ nát. khuôn mặt trí thức tàn tạ. Như thế này xem anh lần sau anh làm sao giả danh trí thức.

Đan Tâm nhàn nhã ngồi bắt chéo chân trên chiếc xe novor, lúc này nếu có thêm điếu thuốc trông Đan Tâm sẽ không khác gì chị hai của một băng nhóm xã hội đen nào đó.

"Em hôm nay chỉ là đánh xã giao, nếu còn tái diễn lại lần nữa hứa danh dự với ba anh. Lúc ba anh đi là hai chân khi về phải bò bằng bốn chân."

Đan Tâm trả lại xe cho ba anh chàng xấu số, ba người họ đi rồi cô mới thả tà áo dài xuống, lúc nãy đánh người vướng víu quá phải buộc lên, chỉnh lại trang phục trở thành thục nữ như lúc ban đầu.

Nhìn gương mặt đẹp trai ngốc xít của Lâm Thiên Vũ, Đan Tâm bật cười. Đèn đường chiếu vào làm cho cô và cỏ nụ cười kia bừng sáng in sâu vào đáy mắt Lâm Thiên Vũ, có cái gì đó dần thay đổi.

"Thiên Vũ anh làm sao vậy, giống như chưa bao giờ nhìn thấy con gái đánh nhau ấy."

Lâm Thiên Vũ đè nén cảm giác kì lạ không biết từ đâu đến, lườm Đan Tâm.

"Con gái đánh nhau tôi thấy nhiều rồi, chỉ duy con gái mặc áo dài mà đánh nhau thì chỉ có mình cô"

Đan Tâm cười khanh khách, nhặt chiếc ba lô ở dưới đất đeo lên vai,không còn sớm nữa về nhà thôi.

Có một chuyện Lâm Thiên Vũ muốn hỏi cô lâu rồi nhưng không có cơ hội, hôm nay có thể là cơ hội đó.

Lâm Thiên Vũ túm lấy tay phải Đan Tâm, mở lòng bàn tay cô ra soi dưới đèn đường, mấy hôm trước hắn để ý thấy trong lòng bàn tay cô có một vết sẹo hơi mờ là do dao cắt phải. Không thể là do trong lúc nấu ăn cắt trúng được.

"Vết sẹo này.... tại sao lại ở trên tay cô?"

Đan Tâm không đổi sắc mặt rút tay lại, không chỉ có hắn mà còn Thạch Thảo, Hùng, Dương Huy và cả mấy đứa bạn trong lớp cũng hỏi cô câu này, cô chưa bao giờ trả lời và hôm nay cũng thế. Nhưng Lâm Thiên Vũ đặc biệt hơn mấy người kia, có lẽ là do hắn ở chung nhà với cô hay vì một lí do nào khác cô cũng lười suy nghĩ. Có lẽ một ngày nào đó đẹp trời cô sẽ kể cho hắn nghe sau. Đan Tâm đi giật lùi, hướng mặt đối diện với hắn, nụ cười trên môi không đổi nhưng sao hắn thấy nó cô đơn và buồn đến thế. Đan Tâm mà trước giờ hắn thấy là người luôn vui vẻ, thông minh, tinh nghịch và cũng thật đáng yêu, chưa bao giờ có nụ cười làm hắn đau lòng thế này. Quá khứ của cô như thế nào để hôm nay trên môi phải mang nụ cười cô đơn kia.

"Thiên Vũ, lúc nào có tâm trạng tôi sẽ kể cho anh nghe, quá khứ ai cũng có nhưng không phải lúc nào cũng là một màu hồng hạnh phúc."

Khi đã nằm trên giường Lâm Thiên Vũ không tài nào ngủ được, gió lùa qua cửa sổ thổi vào lành lạnh, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy nụ cười đẹp như một thiên thần khi lần đầu cô gọi hắn là hồn ma đẹp trai. Không biết từ khi nào nụ cười đó đã in sâu vào trí nhớ rồi khảm vào tim hắn, cảm giác lạ lùng đó lại ùa về. Hắn đã từng yêu một lần cảm giác đó hắn biết nhưng hắn không nghỉ tới sẽ có một ngày hắn rung động trước cô bé này, có thể rung động hôm nay chỉ là nhất thời. Hắn không muốn dễ dàng yêu một người để rồi kết cục sẽ giống như hắn và Nghi Anh. Đan Tâm không giống Nghi Anh nhưng hắn chỉ là một hồn ma không có tương lai, không biết ngày trở về. Phát sinh loại tình cảm này với cô cũng chỉ đem lại đau buồn cho cô mà thôi. Mà chắc gì cô sẽ chấp nhận một hồn ma như hắn. Không sợ hắn, cho hắn ở lại đây là một chuyện yêu hắn lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tốt nhất hắn không nên tự mình đa tình.

Chương 11

"Thạch Thảo"

Tan học Dương Huy đạp xe phóng như bay đuổi theo Thạch Thảo. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thạch Thảo là bạn thân của Đan Tâm, hẳn phải rõ Đan Tâm thích gì, ghét gì, gia đình như thế nào. Mấy tháng nay ngoài việc biết Đan Tâm sống một mình, nghiện ngôn tình, học dở hắn không biết gì về cô cả, phải tìm hiểu một chút mới có thể vạch ra kế hoạch theo đuổi cô. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Đan Tâm hắn đã có cảm giác rất lạ với cô gái này, ngây thơ, hồn nhiên, khi cười đẹp như một thiên thần chỉ có điều hình như Đan Tâm có bí mật gì đó khó nói, nhất là vết sẹo trong lòng bàn tay phải.

"Dương Huy có việc gì không?"

"Mời cậu đi uống trà sữa, được chứ?"

Không cần nghĩ Thạch Thảo cũng biết anh chàng đẹp trai này muốn moi tin tức của Đan Tâm từ miệng cô, hay đây. Cuối cùng cũng ra tay rồi.

"Được thôi."

Cả hai đi cào quán trà sữa, quán này cô và Đan Tâm hay lui tới. Âm nhạc nhẹ nhàng, phong cách cổ điển và hiện đại được kết hợp tinh tế, rất trang nhã và đặc biệt yên tĩnh.

Thạch thảo khuấy đều ly tà sữa, không đợi Dương huy lên tiếng đã hỏi thẳng, anh chàng này không tồi, gia cảnh, năng lực, bề ngoài đều thích hợp làm bạn trai Đan Tâm.

"Cậu muốn biết gì về Đan Tâm."

"Mọi thứ, những gì cậu biết tớ đều muốn biết."

Uống ngụm trà sữa cho nhuận giọng Thạch Thảo bắt đầu báo cáo.

"Như cậu đã biết Đan Tâm sống một mình, không có ba mẹ, có một người chú ở Hồ Chí Minh hình như còn một đứa em gái tên Đan Linh, tớ cũng không rõ lắm Đan Tâm không hay nhắc tới gia đình mình. Gia cảnh giàu có. Thứ cậu ấy thích thì rất nhiều và thay đổi theo tâm trạng, thích nhất biển, có thể ngồi mấy tiếng ngoài biển mà không nói lấy một câu đôi khi chỉ nhìn biển rồi về. Còn thứ Đan Tâm ghét sao, tuy cậu ấy không nói nhưng tớ có thể cảm nhận được Đan Tâm rất ghét sinh nhật của mình, lúc mới quen tớ phải nói khô cả họng Đan Tâm mới chịu tổ chức sinh nhật, tuy bây giờ không còn như thế nữa, Đan Tâm chỉ vui vẻ khi có mặt bạn bè còn lúc tiệc tan ai biết được cậu ấy như thế nào, nhưng chắc sẽ không vui đâu."

Cô phải cố gắng rất nhiều mới trở thành bạn của Đan Tâm. Đan Tâm không hòa đồng chút nào, ngôn tình cũng là cô đưa Đan Tâm đọc rồi mới trở thành nghiện như ngày hôm nay. Cô cũng chỉ có thể nói chừng đó thôi, còn lại phải tự Dương Huy tìm hiểu.

Ghét sinh nhật, Dương Huy không hiểu??????

"Tại sao lại ghét, ngày đó là ngày vui mà?"

Thạch Thảo nhún vai, trân châu tan trong miệng mùi vị rất đặc biệt, trà sữa trân châu ở đây là ngon nhất.

"Tớ không biết, hỏi Đan Tâm rất nhiều lần rồi nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh."

Câu chuyện kết thúc tại đây, không ai nói gì cho tới khi Thạch Thảo xử lí xong ly trà sữa.

"Về thôi."

"Ừ, à mà này, 25-12 là sinh nhật Đan Tâm. Cậu biết phải làm gì rồi chứ, Đan Tâm không thích những thứ cầu kì đâu."

........................................................................................................................................

Đan Tâm bỏ từng quả dâu tây mọng đỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt mùi vị rất ngon. Vừa ăn vừa nhìn Lâm Thiên Vũ chấm bài, cách ba tuần hồn ma đẹp trai sẽ ra bài tập để kiểm tra khả năng tiếp thu tiếng Anh của cô.

Lâm Thiên Vũ đặt bút xuống, quay lại nhìn người nào đó ăn rất mất hình tượng, nhăn mặt.

"Thiên Vũ, anh ăn không?"

Đan Tâm cười "dịu dàng" đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ vô số tội, đưa mấy quả dâu tây đến trước mặt Lâm Thiên Vũ, nhìn rất ngon nha, hồn ma đẹp trai ăn đi nào. Để xem bộ dáng khi ăn của anh như thế nào mà dám nhăn mặt.

"Không ăn."

Bé con này rõ ràng biết hắn không ăn được thứ gì rồi mà. Từ khi là hồn ma hắn không thể ăn, không thể uống, chỉ có thể hít thở, mấy trái dâu tây mọng đỏ này cũng như đôi môi kia chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Đan Tâm còn muốn ép hồn ma đẹp trai ăn thì điện thoại reo lên. Ai vậy nhỉ, nhìn đến ngớ người. Bà ngoại, đã bao lâu rồi bà không gọi cho cô.

"Đan Tâm nghe điện thoại."

"Hả, ừ."

Chương 12

"A lô, bà ngoại con nghe đây."

"Con làm gì mà lâu thế hả?"

"Hì, tại con hơi bất ngờ, bà rất lâu không gọi điện cho con rồi."

"Con bé này bà không gọi con cũng có thể gọi cho bà mà."

Đan Tâm lè lưỡi cười hì hì. Không biết bà gọi cho cô có việc gì không đây, cầu trời không phải là bản trường ca bất tận đó nữa.

Lâm Thiên Vũ nhìn Đan Tâm đầy kinh ngạc, bé con này không biết tí gì về tiếng Anh nhưng tiếng Trung thì không khác người Trung chính gốc như hắn là bao. Đan Tâm học tiếng Trung từ khi nào nhỉ???

"Lần sau con sẽ gọi mà bà gọi cho con có việc gì không?"

"Gọi thăm con không được sao, con làm như bà có chuyện mới gọi cho con ấy."


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .